Vụng trộm với em người mẫu bím múp bên cạnh cô vợ ngủ say

Cô nhớ rõ từng chi tiết – ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần phòng khám, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, chiếc bàn khám bọc da màu xanh đậm bóng loáng dưới ánh sáng, và bàn tay Nam, thô ráp nhưng ấm nóng, luồn qua lớp quần lót mỏng manh của cô. Công viên nhỏ gần nhà chìm trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới từng cơn gió lạnh thổi qua hàng cây bàng già cỗi. Mái tóc đen nhánh, vốn óng mượt, giờ rối bù xõa xuống vai, vài sợi dính vào gò má ướt át vì những giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương. Đêm qua, sau khi Hoàng đạp nát chiếc USB của Nam, cô đã tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt, nhưng sâu trong lòng, nỗi sợ vẫn bám riết, như một cái bóng vô hình không thể xua tan. Thư ngồi co ro trên chiếc sofa bọc vải màu xám, đôi chân trần co lên, bàn tay thon gầy ôm chặt chiếc gối ôm cũ kỹ mà cô thường dựa vào mỗi khi lòng bất an. Nam ngã xuống ghế đá, máu rỉ từ khóe môi, hắn lau máu, cười khinh: “Hoàng, mày đánh tao, clip sẽ tới tay người thân đồng nghiệp của mày, Thư thích tao đụ cô ấy trong phòng khám, mày làm sao biết được.” Hoàng siết cổ áo Nam, mắt đỏ ngầu, “Mày nói lại xem, tao giết mày,” nhưng lòng anh rối